Nhân vật : Nguyễn Thị Ngọc Sinh – Sinh năm 2005 – 11 tuổi – đi học
Nhân vật : Nguyễn Phước Mãi – Sinh năm 2007 – 9 tuổi – đi học
Cha : Nguyễn Văn Năm – Sinh năm 1982 – 34 tuổi – Làm thuê
Khi sinh ra, hai chị em Ngọc Sinh và Phước Mãi cũng được hưởng hạnh phúc gia đình như bao đứa trẻ khác, dù cảnh nhà vẫn còn khó nhọc, cha mẹ phải làm thuê làm mướn kiếm miếng ăn. Nhưng vậy cũng là hạnh phúc nơi vùng quê nghèo.
Bi kịch xảy ra vào năm 2012, khi mẹ của hai cháu buồn chuyện gia đình bên ngoại, về nhà, đang có chuyện phiền muộn, lại thêm chuyện cơm áo gạo tiền, hai vợ chồng xảy ra cự cãi. Trong một phút không kiềm được cảm xúc, trong một phút thiếu đi tỉnh táo để suy nghĩ, mẹ hai cháu đã uống thuốc tự tử và vĩnh viễn ra đi.
Sự việc này không những làm cho hai cháu mang tiếng mồ côi mẹ, chịu biết bao bất hạnh, mà còn để lại trong lòng cha cháu, anh Nguyễn Văn Năm một sự ân hận không thể nguôi ngoai. Anh hận bản thân mình không nhường nhịn vợ trong lúc nóng giận, nên giờ phải xa cách mãi mãi. Ngày chị mất, anh đi đến đâu cũng khóc. Anh chìm vào men rượu để tìm quên, nhưng rồi nhìn 2 đứa con còn quá nhỏ dại, anh nén đau thương vào lòng, để tìm đường nuôi con.
Anh đi làm thuê làm mướn, đi bưng cát, cắt cỏ, làm ruộng không chừa bất cứ công việc nào để có tiền mà nuôi con, và cũng để cho mình không còn thời gian để mà khóc, để mà nhớ thương. Nhưng cuộc sống nơi làng quê khó khăn quá, không có công việc thường xuyên, nên anh nhờ ba mẹ ruột (ở sát bên nhà) chăm sóc dùm 2 đứa nhỏ, rồi lên Bình Dương làm bốc vác để kiếm tiền.
Hai đứa bé, đứa lớn nhất chỉ hơn 10 tuổi đầu mà sớm phải chịu biết bao buồn tủi. Mẹ mất, tụi nó chỉ còn cha, nhưng vì cuộc sống mưu sinh, cha cũng bất đắc dĩ rời xa 2 đứa. Mỗi chiều nghe tiếng bước chân trước nhà, hai anh em cứ nghĩ đó là cha, nhưng rồi lại hụt hẫng và rồi lại chờ đợi và hy vọng những cú điện thoại của cha gọi về. Những cú điện thoại của mấy cha con chỉ toàn là nước mắt. Nước mắt thương nhớ của con và cả nước mắt xót xa của cha.
Mọi chi tiêu, sinh hoạt hằng ngày của các cháu đều do cha đi làm gửi về, thiếu hụt thì ông bà nội phụ lo. Dựa vào 1 công ruộng, ông bà nội tuổi ngoài 60 tuổi vẫn cố gắng làm lụng để phụ với con mình nuôi 2 cháu. Căn nhà hai cháu đang ở thì được dựng bằng cây, xiêu vẹo dữ lắm rồi. Mùa nắng thì còn tạm trú được, mùa mưa thì phải chạy qua nhà nội để ở.
Dù khó khăn, nhưng anh Năm vẫn cố cho 2 cháu đến trường. Sớm nhận biết được hoàn cảnh của mình, hai chị em rất cố gắng học hành, ngoài giờ học, hai đứa phụ ông bà những công việc thường ngày như giặt giũ, quét dọn nhà cửa.
Hiện tại anh Năm nợ ngân hàng 10 triệu tiền vay chăn nuôi gà vịt nhưng thất bại, và nợ bà con chòm xóm khoảng 5 triệu. Tương lai của hai cháu mờ mịt quá. Rất mong nhận được sự trợ giúp của các nhà hảo tâm để con đường phía trước của hai cháu bớt gian nan vất vả…