Nhân vật: Chị Lượng Kim Cương – Sinh năm 1987 (28 tuổi) – Làm mướn, đan lưới giàn mướp
– Chồng: Nguyễn Văn Đạt – Sinh năm 1983 (32 tuổi) – Bị tai nạn giao thông
– Con: Nguyễn Đông Đông – Sinh năm 2007 (8 tuổi) – Học lớp 1
– Con: Nguyễn Tấn Phát – Sinh năm 2012 (3 tuổi) – Bị viêm đa khớp
Hoàn cảnh gia đình:
Năm 2012, tai họa ập đến với gia đình chị Cương khi anh Đạt chồng chị bị té xe khi trên đường về nhà. Tai nạn khiến anh Đạt bị dập tủy sống cổ, từ đó đến nay anh phải châm cứu và uống thuốc thường xuyên, tuy nhiên chỉ có thể ngồi được, còn đi lại đều phải có người kè bên. Chị Cương đương nhiên trở thành lao động chính trong gia đình, vừa chăm sóc chồng và 2 con nhỏ, vừa lao động kiếm tiền. Từ Bến Tre, anh chị đành dọn về nương nhờ ông bà nội ở Hậu Giang. Ông bà cũng nghèo, chỉ ngày ngày giăng lưới kiếm con cá sống qua ngày, nên chỉ giúp được vài miếng ăn, và cho vợ chồng nương nhờ trong căn chòi sát bên nhà chỉ rộng khoảng 5m2. Căn nhà trống trên trống dưới, chỉ có 1 bộ vạt giường là tài sản duy nhất.
Hằng ngày, sau khi đưa đứa lớn đến trường, gửi đứa nhỏ và chồng nhờ ông nội trông nom giúp, chị Cương lại tất tả đi làm thuê làm mướn, ai kêu gì thì làm nấy, khi thì đánh lá mía, vô chân mía, lúc thì mần cỏ, xịt thuốc,… Trưa chị lại về cơm nước cho chồng con, tranh thủ giờ rảnh lúc trưa và tối, chị lại nhận lưới về đan thuê, với tiền công 5 ngàn/kg/ngày.
Năm 2014, chị phát hiện đứa con trai Út thường xuyên bị đau sốt, hay bị sưng mủ ở 2 tay và đầu gối, đi lại hay té, đưa con đi khám, thì bác sĩ kết luận bé bị viêm đa khớp. Thương con, nhưng do tiền nợ nần do mượn chạy chữa bệnh cho chồng đã lên đến hơn 80 triệu (hiện còn nợ 60 triệu, 20 triệu được bà con thương cho), nên chị không khám đưa con đi chữa dứt điểm, chỉ ở nhà xin thuốc nam uống cho bé đỡ đau.
Chính vì vừa lo cho chồng và đứa út hay đau bệnh, vừa túi bụi với công việc kiếm tiền lo cho gia đình, không chăm sóc được nhiều cho đứa con trai lớn, nên em Đông dường như rơi vào trạng thái trầm cảm, em ít tiếp xúc, ít nói chuyện với mọi người, hay trầm tư, học hành chậm. Biết bệnh con vậy, nhưng không có tiền nên đến nay chị vẫn chưa đưa con đi khám ở đâu.
Hiện chị mong ước cho có một số tiền để chạy chữa bệnh tình cho chồng con, xây được một ngôi nhà vững chắc tránh mưa tránh nắng và có một số vốn để mở tạp hóa nho nhỏ buôn bán qua ngày.
Bình luận