Tại tổ 3, khu phố Bình Thiện, phường Bình Phước, tỉnh Đồng Nai, anh Phan Văn Đạt (28 tuổi) đang từng ngày vật lộn mưu sinh trong khốn khó. Từng đồng công lao động thời vụ ít ỏi được anh chắt chiu để vừa nuôi con thơ, vừa lo cho em nhỏ và gánh viện phí cho người mẹ đang nằm hôn mê.

Căn nhà nhỏ vướng quy hoạch giải tỏa, chỉ còn 2m ngang, không ai dám mua, cũng chẳng thể cầm cố. Bao đêm qua, trong căn nhà nhỏ ấy, những tiếng thở dài của anh Đạt xen lẫn tiếng khóc của trẻ thơ.

“Cái khó chồng lên cái khổ, song tôi không thể bỏ cuộc. Còn mẹ là còn nhà. Lo cho em nhỏ, con thơ là còn lý do để sống” – Đạt nói, đôi mắt ngân ngấn nước.

Bà Bùi Thị Hồng, mẹ của anh Đạt, vẫn nằm bất động sau vụ tai nạn, sống nhờ ống thở và sự chăm sóc của con trai.

Tổ ấm nhỏ tan vỡ, sóng gió ập đến

Anh Đạt từng có một khởi đầu cuộc sống bình dị nhưng đầy hy vọng. Năm 2021, anh lập gia đình, rồi sinh con gái đầu lòng Phan Đặng Khánh Ngân (3 tuổi). Căn nhà nhỏ được cất nối vội sau lưng nhà cha mẹ, trở thành tổ ấm, nơi anh Đạt và vợ cùng vun vén cho hạnh phúc riêng, đồng thời phụ giúp cha mẹ nuôi các em. Thế nhưng hạnh phúc cũng chỉ vỏn vẹn 2 năm, những bất đồng nhỏ trong cuộc sống vợ chồng dần lớn lên. Cuối năm 2024, cả hai ly thân, rồi ly hôn. Không nỡ để con gái theo mẹ sống cảnh thuê nhà trọ, anh quyết định nuôi con, dẫu biết chặng đường phía trước đầy gian khó.

Nỗi buồn chưa kịp nguôi ngoai thì sóng gió của cuộc đời lại ập đến từ một hướng khác. Tháng 4-2025, mẹ anh Đạt là bà Bùi Thị Hồng (48 tuổi) bị tai nạn giao thông nghiêm trọng. Cú ngã đập đầu khiến bà chấn thương sọ não nặng, phải chuyển gấp lên Bệnh viện Chợ Rẫy (Thành phố Hồ Chí Minh) phẫu thuật. Suốt nhiều tháng hôn mê, khi tỉnh lại, bà Hồng đã liệt tứ chi, mất nhận thức, phải sống hoàn toàn nhờ vào chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện.

Mặc cho ngày mưa hay nắng, người công nhân trẻ chẳng dám ngơi tay công việc làm thuê. Bởi trên vai anh Đạt là gánh nặng chi phí gia đình quá lớn

Giữa lúc ngặt nghèo, tháng 8-2025, người cha vốn mang bệnh gan lâu năm của Đạt lại qua đời. Sau tang cha, em trai của Đạt là Phan Văn Tiến (21 tuổi) đang là sinh viên đại học, đành phải nghỉ học giữa chừng để thay anh tới bệnh viện lo cho mẹ. Đứa em gái út Phan Thị Như Ý (5 tuổi) còn đang học mầm non, quá nhỏ để hiểu vì sao ba mãi không về và mẹ mãi không tỉnh lại.

“Tiến chăm mẹ nhưng cũng chỉ biết mua cháo, lau người sơ sơ rồi đi làm thời vụ kiếm tiền. Tôi phải thuê người vệ sinh cá nhân hằng ngày cho mẹ, mà chi phí cao quá…” – anh Đạt nói, giọng lạc đi vì kiệt sức.

Mong được tiếp thêm sức mạnh

Anh Đạt vừa là trụ cột kinh tế, vừa là điểm tựa duy nhất của cả gia đình. Với đồng lương lao động thời vụ, mỗi ngày trôi qua với anh là một cuộc vật lộn để lo chi phí bệnh viện giữ lấy sự sống cho mẹ (khoảng 35-40 triệu đồng/tháng), vừa nuôi con, vừa lo tiền học cho em nhỏ. 6 tháng trôi qua, con số ấy trở thành gánh nặng khổng lồ. Khoản vay 300 triệu đồng ban đầu để chữa trị cho mẹ đã hết sạch, anh Đạt lại tiếp tục vay mượn khắp nơi, từ bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí cả bà con hàng xóm.

Trong ngôi nhà thiếu vắng bàn tay phụ nữ, mỗi sáng sớm hay chiều muộn, một mình anh Đạt đảm trách cả việc lo cho con gái và em gái. 

Giữa những ngày khốn khó, điều duy nhất còn lại trong anh là lòng hiếu thảo và niềm tin mong manh rằng: ở đâu đó, vẫn có những tấm lòng sẵn sàng dang tay, giúp anh có thêm sức mạnh tiếp tục hành trình nuôi mẹ, nuôi em và nuôi con giữa dòng đời nghiệt ngã.

Nguồn: https://baodongnai.com.vn/

Bình luận