• Nhân vật: Dương Thị Loan – SN 1981 (43 tuổi) – Làm thuê
  • Chồng: Trần Văn Chúc – SN 1982 (42 tuổi) – Bị tai nạn xe, dập não.
  • Con trai: Trần Trọng Phúc – SN 2009 (15 tuổi) – Học lớp 9

Địa chỉ: ấp Phụng Tường, xã Song Phụng, huyện Long Phú, tỉnh Sóc Trăng

Hoàn cảnh gia đình:  

Chị Loan quê Đồng Tháp, gặp anh Chúc quê ở Sóc Trăng, ưng nhau nên cùng về quê chồng ở Sóc Trăng, làm thuê làm mướn sinh sống qua ngày. Biết đời mình nghèo, không dám sinh nhiều con, nên anh chị cũng xoay trở đủ ăn đủ mặc, lo cho con đi học.

Tháng 6/2017, hai vợ chồng chở con về quê ngoại ở Đồng Tháp, gởi con rồi đi cắt lúa mướn, trên đường đi làm, anh Chúc lách xe, bị chao đảo té, may mắn chị Loan chỉ bị trầy tay chân, còn anh Chúc thì bị nặng, phải đưa vào BV Sa Đéc, rồi chuyển lên BV Chợ Rẫy do máu tụ dưới màng cứng thái dương phải, dập não thái dương trái, gãy xương đòn phải…. Không có bảo hiểm y tế, nên khi biết phẫu thuật lấy máu tụ não sẽ cần số tiền lớn, anh chị xin điều trị bằng thuốc, dù nghe giải thích rằng hồi phục sẽ chậm. Sau đó còn phải mổ nẹp xương đòn vai. Gần 1 tháng điều trị tốn kém và quá trình tái khám hàng tháng, trong 6 tháng liền, khá tốn kém và đầy lo lắng.

Dập não, nên di chứng là khi nhớ khi quên, anh đi lại được nhưng chỉ làm những việc nhẹ trong nhà, lo cơm nước. Chị Loan thành lao động chính. Thế nhưng những việc như lặt ớt, lặt nhãn, làm cỏ,… chỉ được 50 – 70 ngàn/ngày, mà nhiều khi không có việc để làm.

Thu nhập bấp bênh, nợ nhà nước 45 triệu chưa trả được (lúc trước mượn để sửa chữa nhà, nhưng rồi dùng để thuốc thang cho chồng). Căn nhà tạm, cất trên đất của cậu chồng, giờ cậu đang đòi đất lại. Vậy là đủ bề để lo mà không biết sao lo cho xuể.

Chỉ còn niềm vui, an ủi là cháu Trần Trọng Phúc, học lớp 9, dù cảnh nhà khó khăn nhưng Phúc vẫn nỗ lực là học sinh giỏi trong nhiều năm liền.

Anh chị mong có một chỗ ở ổn định, rồi làm mà nuôi cho con tiếp tục đi học tới Đại học.

Ước mơ vậy thôi là đủ!

Error requesting data: cURL error 28: Resolving timed out after 5000 milliseconds
Bình luận