Nhân vật: Trần Thị Ngọc Ánh – Sinh năm 2004 (12 tuổi) – Học lớp 5
Mẹ: Trần Thị Thúy Loan – Sinh năm 1972 (44 tuổi) – Bán vé số – Bị suy nhược cơ thể
Bà ngoại: Phạm Thị Út – 67 tuổi – Hái rau bán
Dì tư: Trần Thị Thúy Kiều – Sinh năm 1975 (41 tuổi) – Bị nhiễm chất độc da cam – bị tật 1 chân
Dì út: Trần Thị Thúy Quyên – Sinh năm 1990 (26 tuổi) – Bị nhiễm chất độc da cam – hay quên

Hoàn cảnh gia đình:

Sáu năm trước, khi Ngọc Ánh 6 tuổi thì cha em bị đột tử. Cuộc sống ở Sóc Trăng – quê nội – khó khăn quá nên hai mẹ con dắt díu nhau về Hậu Giang – quê ngoại nương nhờ. Bên ngoại cũng nghèo, chỉ có mỗi căn nhà do nhà nước cấp cách đây 6 năm mà giờ cũng xuống cấp. Nhà khá nhỏ, không ở đủ 5 người, nên hai mẹ con cất tạm cái chòi kế bên nương náu và để có chỗ thờ cúng cha.

Hằng ngày, mẹ Ánh là chị Thúy Loan – đi bán vé số dạo để kiếm tiền sinh sống. Chị Loan bị suy dinh dưỡng, viêm phế quản, suy nhược cơ thể, nên chỉ có 27kg, sức khỏe không có nên chị chỉ có thể bán khoảng được 20 tờ vé số/ngày, kiếm 20 – 25 ngàn nuôi con. Sức khỏe không tốt nên việc đi lại của chị cũng hết sức khó khăn, có lần chị đi không vững, bị vấp đá, té gãy răng phải nhập viện.

Thương mẹ, cứ lúc nào không đi học, Ánh lại lấy xe đạp chở mẹ đi bán vé số. Vừa rồi cái xe đạp bị bể bi đạn, không có tiền thay nên Ánh và mẹ mấy bữa nay dắt nhau đi bộ lang thang bán kiếm tiền. Năm nay Ánh học hết lớp 5, chuẩn bị vào lớp 6, nhưng mẹ với Ngoại tính cho Ánh nghỉ học để ở nhà đi bán phụ mẹ vì nhà cũng chẳng có tiền để đóng học phí. Ánh buồn lắm nhưng quyết định sẽ cố, học được ngày nào thì hay ngày đó, đến lúc nào trường không cho học nữa thì thôi. Chính bởi vậy, Ánh luôn cố gắng nỗ lực hết thời gian có thể của mình. Lúc nào không học, không đưa mẹ đi bán thì em lại lo nấu cơm giặt giũ, hoặc đi câu cá kiếm con này con kia mà sống.

Thương con, thương cháu, bà ngoại Ánh cũng ráng ngày ngày ra đồng ra ruộng kiếm rau muống, rau càng cua mọc dại hái mang bán. Bà còn đeo nặng trách nhiệm nuôi hai đứa con gái bị nhiễm chất độc da cam. Dù có tiền trợ cấp 405 ngàn/ tháng, nhưng số tiền cũng không là bao so với cuộc sống khó khăn hiện tại.

Ánh mơ ước có được số tiền để cất cho bà ngoại và mẹ một căn nhà lớn hơn, để cả nhà cùng được quây quần. Em cũng mong muốn mua được chiếc xe đạp điện để đi học, chứ hiện giờ đường từ nhà đến trường xa quá, đi phải mất 2 giờ mới tới được trường. Có xe đạp thì em sẽ chở mẹ đi bán nhanh hơn, sẽ hy vọng có nhiều tiền hơn để ổn định cuộc sống.

Tổng số tiền gia đình nhận được: 118,180,000đ và nhiều phần quà
Error requesting data: cURL error 28: Resolving timed out after 5007 milliseconds
Bình luận