Thông tin gia đình:
– Nhân vật : Nguyễn Thị Hồng Tri – Sinh năm 1989 (29 tuổi) – Người khuyết tật
– Chồng : Trần Ngọc Sương – Sinh năm 1987 (31 tuổi) – Người khuyết tật
– Con : Trần Nguyễn Bảo Khang – Sinh năm 2011 (7 tuổi) – Học lớp 2
– Con : Trần Thị Thảo Khiên – Sinh năm 2015 (3 tuổi) – Học mẫu giáo
– Chị gái : Nguyễn Thị Kim Tiền – Sinh năm 1976 (42 tuổi) – Bị tâm thần
Địa chỉ: thôn Vạn Phước, xã Phước Thuận, huyện Ninh Phước, tỉnh Ninh Thuận
Hoàn cảnh gia đình:
Chị Tri sinh ra ở làng quê nghèo Vạn Phước, còn anh Khương ở đảo Ninh Vân, tỉnh Khánh Hòa. Hai vợ chồng đều bị sốt bại liệt từ nhỏ, gặp nhau tại một xí nghiệp may dành cho người khuyết tật ở tỉnh Khánh Hòa. Đồng cảm, yêu nhau, sau đó quyết định cưới nhau rồi về sống tại thôn Vạn Phước, quê của chị Tri.
Trước đây, anh chị đi xe lắc bán vé số kiếm sống qua ngày. Bản thân là người khuyết tật, cuộc sống vốn gặp rất nhiều khó khăn. Đến khi có 2 đứa con thì khó lại chồng thêm khó. Chưa hết, chị Tri còn chuốc thêm cái khó khi cưu mang thêm người chị ruột bệnh tâm thần. Chuyện là chị cũng có 4,5 anh chị em, nhưng khổ nỗi bà chị bị bệnh chỉ muốn ở với chị Tri. Các anh chị em khác cũng muốn san sẻ, nhưng bà chị này nhất quyết không chịu.
Trách sao được người bệnh, nên chị Tri dù trăm ngàn cái khó bao quanh, vẫn vui vẻ cưu mang chị của mình. Ruột thịt máu mủ mà, đâu thể viện khó rồi chỉ sống cho riêng mình. Chị Tri suy nghĩ đơn giản như vậy.
Hiện để chăm lo cho gia đình, anh Khương đi xe lắc bán vé số khắp nơi. Nhiều khi Ninh Thuận khó khăn quá, bán không được, anh đón xe đi đến tận Khánh Hòa, Phú Yên, Bình Định, rồi xuôi Nam về Đồng Nai, Sài Gòn, để mà mong bán được nhiều, để mà tìm đường sống, tìm đường sinh tồn cho gia đình. Còn chị Tri thì ở nhà lo cho hai đứa con nhỏ, đứa trai đầu học lớp 2, đứa gái sau 3 tuổi, đang học mẫu giáo.
Thấy chồng cực nhọc quá mà thương, nên mấy tháng trước, khi gởi được đứa con gái học mẫu giáo, chị ra chợ bán trái cây, hàng ngày kiếm lãi 10 – 20 ngàn đồng phụ chồng chi phí sinh hoạt hàng ngày, nuôi con ăn học và chăm chị gái tâm thần.
Độ rày, việc buôn bán trái cây ế ẩm, rồi giá vốn tăng cao, không kham nổi, nên chị đã vay mượn tiền mua mấy thứ lặt vặt, như: tăm xỉa răng, hột quẹt, đồ chà xoong chảo để bán, kiếm vài đồng tiền lời. Hai anh chị tàn tật, nhưng không bao giờ là những người phế nhân. Cố gắng, nỗ lực, yêu thương. Đó là tất cả những gì từ ngữ có thể nói về gia đình này.
Căn nhà từ đường hai vợ chồng ở do ba mẹ chị Tri để lại nay đã cũ kỹ, nắng ở được, mưa thì dột nghiêm trọng. Ba mẹ gia đình hai bên đều mất sớm, họ hàng thân thiết cũng nghèo và mỗi người ở một nơi nên không ai giúp được gì cho anh chị.
Chị Tri không nợ nần gì ai nhiều. Chị chỉ mong có được một chút vốn, để thuê cái mặt bằng, rồi hai anh chị cùng nhau buôn bán. Chứ cả hai tật nguyền thế này, rày đây mai đó kiếm sống mưu sinh thì khó khăn quá chừng. Rất mong nhận được sự trợ giúp của các nhà hảo tâm